Quá bận việc, nay mới có dịp “dạo chơi” trên mạng để xem cộng đồng luận gì về thế sự. Nhưng hôm nay tôi quả là giật mình, khi đọc bài Trao đổi về Đại hội 13 của ĐCSVN của Giáo sư Nguyễn Đình Cống, nguyên là nhà giáo của Trường Đại học Xây dựng, một nhà khoa học khá nổi tiếng với những công trình khoa học về kết cấu xây dựng. Tôi biết đến ông Cống cũng rất tự nhiên, vì nhà tôi có chú em từng là sinh viên của Trường Đại học Xây dựng, thường nghiên cứu nhiều sách về chuyên ngành xây dựng, trong đó có những cuốn sách của ông.
Chuyện về xây dựng, thì tôi không thạo lắm, nhưng cũng kính nể Giáo sư Cống theo những lời khen ngợi của đám bạn thằng em tôi khi đọc sách về chuyên ngành xây dựng của thầy. Song quả thật, nếu thầy chuyên tu về ngành xây dựng thì đời sẽ vinh hiển, được nhiều người quý mến, tôn trọng hơn. Nhưng khi nói sang chuyện chính trị, thì tôi thấy ông Cống không còn đáng kính nữa. Bởi triết lý về sự nghiệp của cuộc đời, có lẽ ông Cống đã là Giáo sư thì không để phải “trò” dạy lại “thầy” cái chữ đã được đúc kết trong thành ngữ của người Việt ta rằng: “Một nghề thì sống, đống nghề thì chết”, hay “Nhất nghệ tinh nhất thân vinh”… Quả thật là bất kính khi phải đọc lại từng chữ này cho Giáo sư hiểu.
Nhưng ông Cống thứ lỗi cho, đời nó là vậy, bởi không ai có thể tự cho mình làm thầy của thiên hạ suốt cuộc đời; lúc này mình là thấy, còn lúc khác mình tất yếu là trò. Nếu đọc từng câu chữ trong bài viết trên của ông, thì thấy thật đáng tiếc cho ai đã giới thiệu cho ông vào Đảng, và cũng thật buồn phiền cho Đảng, Nhà nước, chế độ và nhân dân ta đã mất toi công “nuôi dưỡng ông từ lúc ấu thơ, chăm bẵm, bú mớm” cho ông nên người dưới mài trường xã hội chủ nghĩa, những mái trường mang tên các danh nhân, chí sĩ yêu nước nổi tiếng một thời như: Phan Bội Châu, Phan Đình Phùng, Trường Đại học Bách khoa Hà Nội và cả trường Đại học Xây dựng Khác-cốp ở Liên Xô nữa – một nhà nước xã hội chủ nghĩa chính hiệu của chủ nghĩa xã hội thời đó… Ông được ăn học, nuôi dạy đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì, giữa cảnh bao người con đất Việt đến tuổi như ông lại phải xông pha ngoài trận tuyến theo tiếng gọi cứu nước của non sông, của Bác Hồ và của Đảng mà ra mặt trận, chiến đấu hy sinh chống thực dân Pháp, đế quốc Mỹ xâm lược và bè lũ tay sai bán nước hại dân… Vậy mà ông đòi bỏ ngôi nhà xã hội chủ nghĩa đó đi?!
Ông từ bỏ Đảng à? Đó là việc của ông. Không có ông thì còn bao nhiêu người khác nối tiếp cái sự nghiệp tự do, độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội này, sự nghiệp đã được lớp lớp những người con thân yêu, cống hiến hy sinh quên mình cho Tổ quốc trước đây cũng như hiện nay bước tiếp. Mới vẻn vẹn có 31 năm tuổi Đảng, với một cuộc sống chẳng biết gì đến mùi thuốc súng của bão lừa chiến tranh, đau thương, hy sinh mất mát, hay một chút gian lao, khó nhọc nào của người công nhân trong nhà máy, của người nông dân trên đồng ruộng, mà ông đòi đối thoại với Đảng à? Ông lại giở chiêu kích tướng “Đảng không dám đối thoại” về Đại hội XIII! Ông có tư cách gì, nhân cách nào mà để Đảng đối thoại với ông, khi đòi Đảng phải thay tên đổi họ, đòi nước phải thay tên đổi hiệu.
Tiếc thay cho cái “thân già da cóc đến khắm khú” của ông như một học trò đã viết về ông. Ông đã không tránh khỏi vết xe đổ của mấy kẻ bất mãn chế độ, mấy tay dân chủ giả hiệu, bị lừa phỉnh mà phí phạm cuộc đời, tự sỉ vả, “phóng uế” vào công danh, sự nghiệp khó nhọc theo đuổi hoài bão ước mơ về những công trình xây dựng của mình… Nhưng cũng nhắc để ông biết, Đảng, Nhà nước, nhân dân cho ông ăn học để phụng sự Tổ quốc và nhân dân, xây nên những ngôi nhà của độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội, của hạnh phúc ấm no cho dân, chứ không phải để xây nên mấy ngôi nhà hoang của những kẻ dân chủ giả hiệu, mà bản chất là phản dân, hại nước, lúc nào cũng tung ra và nêu lên những giọng điệu tự do ngôn luận, tự do báo chí, hay đòi từ bỏ chủ nghĩa Mác – Lênin, đòi từ bỏ độc đảng, thiết lập đa đảng… để lòe bịp ít người còn chưa có điều kiện học tập nâng cao nhận thức…
Cái hư hỏng của ông Cống, không phải ở các tri thức khoa học về kết cấu xây dựng, mà là ở cái sự hư hỏng về kết cấu nhân cách làm người, cách ứng xử với con người, chế độ, nhà nước và nhân dân đã nuôi dưỡng ông thành tài, thành danh. Đó còn là cái hư hỏng của sự suy thoái về tư tưởng chính trị, thay đổi lập trường quan điểm, từ kẻ bất mãn, trở thành kẻ trở cờ, phản bội lại sự nghiệp của Đảng, lợi ích của nhân dân, của dân tộc, khiến cho băng hoại cái nhân cách của người thầy, của một nhà khoa học.
Nhà hỏng có thể xây lại được, có đúng không Giáo sư kết cấu xây dựng Nguyễn Đình Cống? Nhưng sự hư hỏng về nhân cách thì liệu có công trình khoa học nào của ông có thể ứng dụng sửa chữa được? Theo tôi, chỉ có cuộc đời mới dạy được cho cách sửa chữa. Con đường chân chính nhất là phải quay trở về với tiếng gọi phục vụ sự nghiệp vĩ đại của nhân dân ta trên con đường tiến lên xây dựng đất nước Việt Nam dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam./.
Nhân văn Việt