Trong chiêu bài “diễn biến hoà bình” và tuyên truyền phá hoại cách mạng Việt Nam của nhóm thế lực thù địch, phản động thì chưa bao giờ chứng ngừng tung ra luận điệu đòi thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập.


Chúng luôn đưa ra lời lẽ phê phán Đảng Cộng sản Việt Nam không chịu đổi mới về chính trị, “tham quyền cố vị” giữ độc quyền lãnh đạo, vì thế chúng đòi hỏi phải sửa đổi Hiến pháp, xoá bỏ Điều 4; xóa bỏ hiến định về Đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo Nhà nước, lãnh đạo toàn xã hội.
Không chỉ dừng lại với những luận điệu trên, thế lực phản động chúng còn không ngừng thống kê, tổng hợp lại toàn bộ những sai lầm, thiếu sót cả về đường lối, chủ trương và chỉ đạo thực tiễn của Đảng trong quá khứ. Đặc biệt là trong lĩnh vực kinh tế, quản lý xã hội để nhằm mục đích chấm dứt vai trò lịch sử của Đảng.

Đằng sau tất cả những luận điệu tuyên truyền, hoạt động chống phá của thế lực thù địch, chúng không ngoài mục đích hàng đầu và quan trọng nhất là làm suy yếu, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam và đẩy Đảng Cộng sản Việt Nam ra khỏi tiến trình phát triển của dân tộc. Với tất cả các mưu đồ hết sức thâm độc, nham hiểm và trắng trợn của các thế lực thù địch, chúng không hề từ bỏ một mục đích gì.
Đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập không phải là chế độ chính trị của chế độ xã hội chủ nghĩã. Bởi đa nguyên chính trị vốn là một khuynh hướng xã hội học – triết học, tuyệt đối hóa sự đa dạng đối kháng của các nhóm, đảng phái, tổ chức chính trị khác nhau trong xã hội. Nó xuất hiện vào đầu thế kỷ XVIII, khi giai cấp tư sản còn là giai cấp tiến bộ trong đấu tranh chống độc quyền, bảo vệ sự đa dạng và bình đẳng của các nhóm xã hội có lợi ích khác nhau, phát triển quyền tự do dân chủ tư sản.
Khi các tổ chức độc quyền xuất hiện, đa nguyên chính trị mất dần ý nghĩa ban đầu, trở thành thủ đoạn để điều chỉnh lợi ích trên nguyên tắc cạnh tranh giữa các nhóm, tổ chức độc quyền có lực lượng ngang bằng nhau và là bình phong “dân chủ” che đậy sự bất công, bất bình đẳng trong xã hội tư bản.
Khi chủ nghĩa xã hội xuất hiện, đa nguyên chính trị trở thành công cụ tư tưởng để giai cấp tư sản chống các nhà nước xã hội chủ nghĩa, phong trào công nhân và các trào lưu tiến bộ trên thế giới bằng việc đòi mở rộng quyền tự do dân chủ vô chính phủ, chống nguyên tắc tập trung dân chủ, đòi thực hiện chế độ đa đảng, nhằm vô hiệu hóa và từng bước đẩy Đảng Cộng sản khỏi vị trí lãnh đạo xã hội, đòi xây dựng nhà nước pháp quyền tư sản – bề ngoài đại diện cho lợi ích của tất cả các nhóm, đảng phái đối lập, nhưng thực chất đại diện cho lợi ích của giai cấp tư sản.
Bản chất của nền dân chủ là quyền lực thuộc về nhân dân. Vì thế một chế độ xã hội nếu quyền lực thuộc vè giai cấp bóc lột thì không bao giờ có được khái niệm “dân chủ”. Nước Mỹ bao lâu nay vốn tự xưng họ là quốc gia đa đảng, nhưng thực chất trong quốc gia này chỉ tồn tại 2 đảng duy nhất của chủ nghĩa tư bản, đó là đảng Dân chủ và Cộng hòa.
Trên thực tế, thì nước Mỹ hiện nay tồn tại tới 112 đảng, nhưng trong các năm qua chỉ có hai đảng Dân chủ và Cộng hòa thay nhau nắm quyền. Đây là hai đảng đại diện cho lợi ích của giai cấp tư sản ở Mỹ chứ không dành cho đại đa số người trong xã hội.
Tình cảnh của nước Mỹ có sự khác biệt rõ rệt, đó chính là khoảng cách giàu nghèo, sự bất công trong xã hội, thất nghiệp,…
Theo báo cáo của Viện Chính sách Kinh tế Mỹ hồi tháng 10/2018 thì tình trạng bất bình đẳng thu nhập đang là một vấn đề dai dẳng tại Mỹ, và trở nên tồi tệ hơn khi top 1% người giàu nước Mỹ có mức thu nhập trung bình hàng năm đạt 1,32 triệu USD, số 99% còn lại trung bình chỉ kiếm được 50.107 USD/năm.
Tính đa dạng của lịch sử và văn hóa đã làm phong phú nhiều vẻ của xã hội, pháp luật ra đời hay đảng phái điều hành đất nước cần phải nắm rõ điều khoản này. Nếu không sẽ tạo nên nguy cơ đẩy đất nước tới xung đột về lợi ích, hoặc là xung đột của một bộ phận trong xã hội.
Xét trên thực tế lịch sử phương Đông thì hiện nay vấn đề đa đảng đã đẩy Thái Lan chìm sâu vào những cuộc xung đột, tranh giành quyền lực trong nhiều năm qua, sau hơn 10 năm đến nay nước Thái mới có thể tổ chức bầu cử lại; hay câu chuyện xung đột trong cuộc bầu cử tại Indonesia mới đây đã cho thấy những nhóm lợi ích bị tách biệt gây ra xung đột; hoặc ở Đài Loan khi cuộc tranh luận dùng “lời to tiếng lại”, “nắm đấm” ở Quốc hội hiện nay trở thành “chuyện bình thường”.
Việt Nam không có cơ chế tam quyền phân lập như phương Tây, nhưng hệ thống bộ máy hoạt động được phân chia quyền lực cho các thành phần lãnh đạo nắm giữ. Điển hình là quyền lực tối cao hiện nay được chia ra thành 4 vị trí lãnh đạo, đó là: Tổng Bí thư thực hiện mảng đường lối, định hướng, chủ chương chính trị; Chủ tịch nước quản lý vấn đề an ninh quốc gia; Thủ tướng nắm giữ việc điều hành và phát triển nền kinh tế; Chủ tịch Quốc hội nắm giữa mảng lập pháp.
Chính vì thế mà ở các nhiệm kỳ nhân dân hay gọi vui đến các “bộ tứ quyền lực” để nói về sự đoàn kết, thống nhất khi cần huy động quyền lực, lại tạo nên được những phân định quyền lực rạch ròi trong từng lĩnh vực.
Chính vì sự phân chia quyền lực này đã tiến bộ và thích hợp với Việt Nam hơn, bởi vì đa đảng hay không đa đảng còn tùy thuộc vào con người, văn hóa của từng quốc gia. Đa đảng có thể phù hợp với Mỹ, với Anh, nhưng trong xã hội phương Đông thì vốn có những cách thức tổ chức xã hội khác biệt.
Đặc biệt, ở Việt Nam con người nhấn mạnh tính văn hóa, sử dụng văn hóa để điều khiển hoạt động của xã hội, đó chính là lý do vì sao “phép vua thua lệ làng”, pháp luật phải phù hợp với văn hóa, không như các nước phương Tây.
Hơn nữa, song song với quá trình phát triển của đất nước Đảng Cộng sản Việt Nam đã lãnh đạo có đường lối cách mạng đúng đắn, vì quyền lợi của toàn thể nhân dân lao động, vì nền độc lập và sự phát triển của đất nước đã được nhân dân lựa chọn là chính đảng duy nhất đại diện cho quyền lợi của mình.
Đảng Cộng sản Việt Nam là đại diện duy nhất cho quyền lợi của nhân dân lao động và cả dân tộc. Tính tất yếu của quá trình lịch sử tự nhiên đó đã và đang được nhân dân ta khẳng định trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa ngày nay.
Thế lực thù địch chưa bao giờ từ bỏ âm mưu, những động cơ trong “diễn biến hòa bình” để yêu cầu phải đa đảng, phải đa nguyên. Nhưng vì cái lợi ích trước mắt nên những nhóm này cố gắng tạo nên sự xung đột và mâu thuẫn trong tư tưởng, âm mưu “lộng giả thành chân”.
Vì thế, mỗi một người dân cần phải nhận thức rõ ràng, tránh ngộ nhận, mơ hồ, lẫn lộn, dẫn tới dao động về tư tưởng, hoài nghi về vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam dối với cách mạng Việt Nam. Để tránh kéo đất nước vào tình cảnh hỗn loạn, tranh giành quyền lực, khủng hoảng kinh tế, trì trệ phát triển.
(Theo Bút Danh)

Xã hội loài người đã chứng kiến ít nhất 4 dạng quyền lực cơ bản: thần quyền, vũ quyền, tài quyền và trí quyền… Nhưng giờ là lúc loài người đối diện với một dạng quyền lực mà chỉ khoảng 15 năm trước, họ chưa từng nghĩ đến: Facebook quyền! 

Có vẻ loài người vẫn đang loay hoay, bối rối trong việc ứng xử với loại quyền lực rất mới này và nếu không sớm giải quyết được bài toán này, rất có thể loài người sẽ phải đối diện với những hỗn tạp khó đoán trong tương lai.
thần quyền xuất hiện trong những cộng đồng người nguyên thủy đầu tiên và có sức sống dẻo dai đến tận bây giờ. Nhưng cùng với sự phát triển của khoa học, sức mạnh của thần quyền giảm dần theo thời gian.
Năm 1752, khi nhà khoa học Franklin thả một con diều có gắn thanh sắt nhỏ lên trời để cố chứng minh hiện tượng sấm sét không phải là một hiện tượng thần linh mà là một hiện tượng khoa học thì ông đã bị những nhà thần học phản ứng dữ dội. Họ bảo, cố chứng minh như vậy là xúc phạm chúa trời và có thể khiến các vị thần nổi giận. Nhưng hai cha con Franklin vẫn dũng cảm làm và nhờ thế phát hiện ra hiện tượng tụ điện trên thanh sắt.
Cha con Franklin kết luận: chẳng có thần linh bí ẩn nào cả, sét đánh là hiện tượng vật lý và nhờ lời khẳng định này mà loài người bắt đầu biết cách chống sét bằng những cột thu lôi. Nhiều người bảo: những nhà khoa học như Franklin chính là những người đầu tiên tước đoạt quyền lực của các vị thần. Họ cũng chính là những người khiến thần quyền rớt giá.
Mạng xã hội- "quyền lực thứ 5": Đâu là mặt trái?
Khác với thần quyền, vũ quyền – tức là quyền lực vũ trang – không được xây dựng trên cơ sở của những niềm tin thần bí mà trên cơ sở của giáo gươm, súng đạn. Khi bộ tộc này va chạm với bộ tộc khác, bộ tộc nào có nhiều vũ khí sát thương hiểm hóc hơn, bộ tộc ấy dễ giành phần thắng.
Cá lớn nuốt cá bé, cộng đồng lớn nuốt cộng đồng bé, nước lớn nuốt nước bé – tiêu chí cơ bản nhất và quan trọng nhất tạo nên những cuộc “nuốt chửng” trong cả ngàn năm Trung cổ của loài người chính là quyền lực vũ trang.
Những cuộc va chạm giữa các nước thực dân phương Tây có một hệ thống vũ trang tối tân, một lực lượng quân đội hùng mạnh với những nước châu Á cũ kỹ, nghèo nàn, lạc hậu ở cuối thế kỷ 19 là minh chứng điển hình cho sức mạnh của vũ quyền.
Nếu thần quyền tạo nên sức mạnh đặc biệt của những thầy tư tế và giáo hội thì vũ quyền tạo nên chủ nghĩa đế quốc. Nhưng khi chủ nghĩa đế quốc bị khai tử và những cuộc chiến tranh cổ điển dần được thay thế bằng những cuộc chiến tranh quy ước thì loài người nhận ra sức mạnh của một loại quyền lực mới: quyền lực tài chính (tài quyền).
Trong một thế giới đa phương, nơi mà chỉ số GDP được tất cả các quốc gia coi trọng, nơi mà ai nắm được ưu thế về kinh tế có thể tạo ra những tác động tối quan trọng về chính trị thì việc xây dựng, sở hữu và sử dụng tài quyền là một yếu tố tối quan trọng của phát triển.
Cuộc chiến tranh thương mại giữa Mỹ và Trung Quốc với các đòn tài chính không ngừng được ném về phía nhau khiến thế giới nhận ra sự sát thương khủng khiếp của những cuộc va chạm tài quyền. Ai thắng, ai thua trong những cuộc chiến quy ước như thế này?
Nếu chiến tranh cổ điển với những giới tuyến rành mạch luôn dẫn đến kết cục kẻ thắng người thua thì những cuộc chiến thương mại với những mối quan hệ quốc tế chằng chịt giữa các quốc gia lại không dễ cho ra một kết quả thắng – thua đơn tính.
Một chuyên gia nghiên cứu kinh tế Mỹ đã rất có lý khi đưa ra nhận định: Chiến tranh thương mại leo thang, tất cả các bên tham chiến đều thua, chỉ có điều bên nào thua ít, bên nào thua nhiều mà thôi.
Trong giai đoạn tồn tại của thần quyền và vũ quyền, yếu tố trí tuệ luôn là một trong những yếu tố quan trọng nhất. Phải có trí tuệ mới có thể tạo ra giá trị của cả thần quyền lẫn vũ quyền.
Trong giai đoạn tồn tại của tài quyền thì trí tuệ không chỉ là một yếu tố trong việc tạo ra các kiểu quyền lực mà nó chính thức trở thành một thứ quyền lực mới: trí quyền.
Nhà cổ sử Harari trong cuốn Lược sử loài người đã có những nhận định rất lý thú về sự chuyển hóa từ vũ quyền, tài quyền đến trí quyền: “Ngày nay sự giàu có chủ yếu đến từ nguồn nhân lực, kiến thức, kỹ thuật và cấu trúc kinh tế xã hội phức tạp như ngân hàng. Do đó rất khó để mang đi hoặc sáp nhập chúng vào lãnh thổ nào đó.
Chẳng hạn như ở California, sự giàu có ở đây ban đầu được xây dựng trên các mỏ vàng. Nhưng ngày nay nó được xây dựng trên silicon và phim ảnh – thung lũng Silicon và phim trường Hollywood.
Điều gì sẽ xảy ra nếu một nước nào đó xâm lược vũ trang California, đổ một triệu binh sĩ lên bãi biển San Francisco và tổng tấn công nội địa? Họ sẽ không kiếm được gì nhiều. Không có mỏ silicon ở thung lũng Silicon. Sự giàu có nằm trong óc của những kỹ sư Google và các bậc thầy kịch bản, đạo diễn và chuyên gia hiệu ứng đặc biệt của  Hollywood”.
Sẽ thật liều lĩnh nếu bảo trí quyền có thể tác động, làm thay đổi toàn diện vũ quyền và tài quyền nhưng rõ ràng, trong sự song song tồn tại của cả 4 loại quyền lực thì chưa bao giờ trí quyền cho thấy giá trị ghê gớm của nó như bây giờ.
Nhờ trí quyền, con người tạo ra hàng loạt thiết chế thông minh. Nhờ trí quyền, con người tạo ra hàng loạt cỗ máy, hàng loạt thiết bị, hàng loạt hệ thống kết nối toàn cầu lợi ích.
Mạng xã hội như Facebook chính là sản phẩm của trí quyền. Nhưng đến thời điểm này thì bản thân mạng xã hội có vẻ cũng đang phát triển và dần trở thành một quyền lực mới, chưa từng hiện diện trong bất cứ hình dung nào của loài người 15 năm trước.
Loài người vẫn chưa thống nhất một tên gọi chính thức cho loại quyền lực này nhưng mượn cách gọi của thần quyền – vũ quyền – tài quyền – trí quyền, có thể tạm gọi đấy là Facebook quyền.
Hãy thử tưởng tượng, Facebook bây giờ có tới 2,3 tỷ người dùng và nếu coi đây là một quốc gia thì nó chính là quốc gia có dân số lớn nhất toàn cầu. Người đứng đầu quốc gia đó – ông chủ Facebook, Mark Zuckerberg đang sở hữu lượng thông tin khổng lồ của 2,3 tỷ “người dân” trong “quốc gia” của mình.
Ở thời đại “Big data” (dữ liệu lớn), nơi mà ai sở hữu nhiều thông tin người có có nhiều cơ hội giành chiến thắng trong những cuộc đối đầu thì rõ ràng Mark đang có trong tay một siêu quyền lực. Mark biết rõ quan điểm chính trị, xu thế xã hội, xu thế tâm lý, xu thế tiêu dùng… của một tệp khách hàng khổng lồ nhất trong lịch sử loài người.
Về mặt lý thuyết, Mark có thể cung cấp những thông tin này cho một phe nhóm chính trị, tác động tới việc thắng – thua của phe nhóm chính trị đó trong một cuộc bầu cử nào đó. Mark cũng có thể âm thầm bán thông tin này cho một công ty kinh doanh, giúp công ty này hiểu rõ đối tượng khách hàng của mình, từ đó lên kế hoạch đánh bại đối thủ và đi những bước trơn tru trên hành trình biến “không” thành “có”.
Theo nhận định của Chris Hughes – một trong 3 người đồng sáng lập Facebook với Mark thì quyền lực của Mark hiện nay thậm chí còn vượt mọi quyền lực của các chính phủ, các tổ chức, các quốc gia.
Chính vì vậy Chris Hughes mới đây đã đề xuất phá thế độc quyền của Facebook bằng cách phải chia nhỏ nó thành ít nhất 3 công ty khác nhau – điều mà chắc chắn là rất khó thực hiện khi đặt những “tác hại” của Facebook bên cạnh những ý nghĩa khổng lồ về tính kết nối mà nó đã và đang mang lại.
Nếu như quyền lực Facebook nằm trọn trong tầm điều khiến của Mark thì rất nhiều chính trị gia, các phe nhóm, các đảng phái cũng thừa khôn ngoan trong việc tận dụng nền tảng Facebook để vun đắp những lợi ích riêng của mình.
Qua Facebook, người ta có thể ồ ạt tung tin giả để hạ uy tín của nhóm đối lập. Qua Facebook, người ta có thể tung ra một hệ thống những phát ngôn dân túy, để dễ bề ghi điểm cho mình.
Ở rất nhiều quốc gia, cơ chế tung tin và nhận tin trên nền tảng Facebook đã vượt xa các công cụ truyền tin cổ điển như báo in, phát thanh, truyền hình và cũng vượt qua công cụ truyền tin tối tân nhất là báo mạng.
Ai biết tận dụng Facebook để đánh bại đối thủ và đánh bóng mình, người đó sẽ có lợi thế lớn trên các đường đua. Ai nhận được cái gật đầu của ông chủ Facebook khi đề nghị cung cấp thông tin của một nhóm đối tượng mình quan tâm, người đó sẽ có ưu thế đặc biệt trong việc tác động, thu phục và cảm hóa nhóm đối tượng này.
Nếu vũ quyền và tài quyền trong rất nhiều trường hợp là những quyền lực có thể dễ dàng nhận diện, trí quyền trong một số trường hợp cũng có thể nhận diện thì Facebook quyền lại mang màu sắc của những quyền lực trong bóng tối. Ứng xử với những quyền lực trong bóng tối luôn khó khăn hơn nhiều so với những quyền lực có thể nhận diện bằng thị giác.
Sự vận động mang tính bản lề từ thần quyền đến vũ quyền đòi hỏi những thay đổi mang tính nền tảng về nhận thức. Sự vận động từ trí quyền đến Facebook quyền cũng đòi hỏi những thay đổi nền tảng như vậy.
Nhưng có vẻ như loài người vẫn chưa kịp tạo ra những thay đổi này nên loài người vẫn đang có những dấu hiệu hoang mang, bối rối trong việc ứng xử với nó. Tất cả các loại quyền lực nếu không được kiến tạo ở trạng thái cân bằng và kiểm soát lẫn nhau luôn có thể dẫn đến những hệ luỵ khôn lường.
Phải làm thế nào để cân bằng và kiểm soát Facebook quyền?
Phải làm thế nào để có thể sống hòa bình với sự hiển hiện bất ngờ và đầy choáng váng của một loại quyền lực thứ 5?
Đấy sẽ là một trong những bài toán khó nhất của loài người, trong thế kỷ này!
(Theo Công An Nhân Dân)

Những ngày vừa qua, trên nhiều trang thông tin tuyên truyền của các đối tượng phản động, cơ hội chính trị đang tích cực rêu rao thông tin Nguyễn Văn Hoá – người được các đối tương tung hô là tù nhân lương tâm – bị ngược đãi trong trại giam. Đồng thời, nhiều kẻ lấy cớ này để kêu gọi tuyệt thực, thực hiện các hành vi “giả nhân, giả nghĩa” nhằm xuyên tạc thực trạng đất nước và gây sức ép cho chính quyền.

Ngày 29/5/2019, công an Nghệ An đã thực hiện lệnh bắt giữ Nguyễn Năng Tĩnh, sinh 1976, nguyên giáo viên Trường Cao đẳng Văn hóa nghệ thuật Nghệ An.

Theo các bài viết trên mạng xã hội, Nguyễn Năng Tĩnh được xác định là một cơ sở cốt cán của tổ chức khủng bố Việt Tân "ẩn nấp trong cơ quan Nhà nước với vỏ bọc thầy giáo dạy thanh nhạc".

Thời gian gần đây, Đà Nẵng đã trở thành một địa bàn hội tụ của nhiều đối tượng phản động, chống phá Đảng, Nhà nước; cũng là nơi chúng châm ngòi nhiều chiêu trò chống phá nguy hiểm. Xâu chuỗi nhiều sự kiện, nhiều nhân vật sẽ cho chúng ta một bức tranh tổng thể với những hiểm họa khôn lường…

KỊCH BẢN CÁCH MẠNG LẬT ĐỔ ĐƯỢC ẤP Ủ TỪ SỚM

Đà Nẵng trở thành trung tâm của các hoạt động chống phá với hạt giống Nguyễn Anh Tuấn – Trưởng đại diện Voice tại Việt Nam. Cùng với Phạm Đoan Trang, Trịnh Hữu Long Voice đã lột xác không còn chỉ thiên về các hoạt động từ thiện mà trở thành một tổ chức chống phá Việt Nam ngày càng chuyên nghiệp.

Ảo tưởng, buông lơi hay tự huyễn hoặc mình… nhất định thất bại

Khi một tư tưởng xuất hiện, tồn tại và phát triển, tự thân nó là một cuộc đấu tranh để tự khẳng định nó; và, tranh đấu với các tư tưởng khác, dù muốn hay không, dưới muôn ngàn hình thức, quy mô, tính chất và mức độ, là quy luật sinh tồn của tư tưởng, đó là lẽ tự nhiên của sự phát triển. Không có con đường nào khác.

Chủ nghĩa Mác – Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh và sự nghiệp đổi mới xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc đã và đang như vậy. Phương diện tư tưởng, lý luận chính trị của chúng ta cũng như vậy, không nằm ngoài quy luật đó.

Hiện nay, hơn bao giờ hết, sau hơn 32 năm đổi mới, trên đường tiến tới Đại hội XIII của Đảng, cuộc đấu tranh tư tưởng, lý luận đang đối mặt với rất nhiều thử thách. Chúng ta hiểu rằng, có những ý kiến phản biện, đóng góp tâm huyết hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp cho việc hoạch định đường lối và tổ chức thực tiễn từ nhiều người, nhiều phía cả trong và ngoài nước, chúng ta trân trọng ghi nhận và tiếp thu. Nhưng, nếu đem ý kiến phản biện dù đầy thiện chí xây dựng đó tán phát khắp nơi, thậm chí loan tải trên mạng in-tơ-nét để cho người khác lợi dụng, công kích, chống phá,… thì lại đưa câu chuyện ấy sang một hướng khác, dù thấm đẫm sự mong đợi về nhiệt huyết hay thiện tâm nào đó.

Mấy năm nay, với “hàng núi” sách báo chống Đảng, hàng trăm giọng điệu công kích, bôi nhọ, phủ nhận, với hàng nghìn thủ đoạn đủ loại, trên mọi phương diện, đang tràn ngập mạng in-tơ-nét: về nền tảng tư tưởng chính trị của Đảng, về Đảng và sự cầm quyền của Đảng, về thể chế xã hội chủ nghĩa Việt Nam, về hệ thống chính trị và về đội ngũ cán bộ, đảng viên… Những luận điệu xuyên tạc công cuộc đổi mới, sự công kích Đảng, Nhà nước và đất nước ta từ nhiều phía, với nhiều thủ đoạn, ở nhiều mức độ và nhiều tính chất, cả bên trong lẫn bên ngoài, rất phức tạp. Theo đó, xuất hiện đủ loại thái độ và phương cách hành xử gây nên tình trạng trắng đen lẫn lộn, thật giả hỗn mang, rất khó nhận diện và rất nguy hiểm nhưng rất tinh vi.

Có người, để ru ngủ và khiến không ít người lãng quên và mất cảnh giác, đã chỉ trích một cách ma mỵ rằng, chúng ta tưởng tượng ra cuộc đấu tranh tư tưởng, lý luận chính trị hiện nay và thổi phồng sự cấp bách cuộc đấu tranh này(!). Không! Chúng ta cũng không tự dựng lên những kẻ thù tư tưởng, lý luận chính trị, như ai đó nói, để huyễn hoặc sự quan trọng của chúng ta hay để khuếch trương lên sự phức tạp những công việc này. Chúng ta xây dựng sự thống nhất xã hội về tư tưởng chứ không phải “đồng phục tư tưởng”(!), kiến tạo nền lý luận trung thành và độc lập, sáng tạo của Việt Nam chứ không phải thứ “lý luận nhập khẩu”, “đầu Ngô mình Sở”(!), như những ai đó bôi nhọ và công kích.

Chúng ta càng không mơ hồ, ảo tưởng, tự ru ngủ mình về “sự thống nhất trong đa dạng” một cách cực đoan nào đó, như họ cổ xúy, rồi rơi vào sự chiết trung theo kiểu “vỗ vai cùng chung sống giữa các tư tưởng, các trào lưu”(!) hay “đã nguội tắt dần cuộc đấu tranh ý thức hệ”(!) giữa các hệ tư tưởng, các thể chế, quốc gia, dân tộc, biểu hiện tập trung giữa các tư tưởng gia ở những chế độ khác nhau… Chúng ta cũng càng không buông tay, thúc thủ, an bài, hoặc bi quan, yếm thế nào đó, rồi rơi vào “vũng lầy” của sự hoang mang, vô định, như những ai đó mong đợi hiện nay. Chúng ta hiểu rằng, bản chất của những sự thật về những hình thái vận động và đấu tranh tư tưởng, lý luận đó đang trở thành phổ biến một cách hết sức phức tạp có thể bị lừa phỉnh hoặc bị che lấp bởi những trào lưu mới mà những kẻ thù tư tưởng của chúng ta chưa bao giờ buông bỏ sự chống phá thâm hiểm, thậm chí kháng cự quyết liệt.

Chủ nghĩa Mác – Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh là nền tảng tư tưởng và kim chỉ nam cho mọi hành động của Đảng Cộng sản Việt Nam – Nguồn: philosophy.vass.gov.vn

Trong kỳ họp thứ tư, Quốc hội khóa XIV ngày 30/10/2017, để nhận xét về những phát ngôn gây tranh cãi của nhiều quan chức lãnh đạo, Đại biểu Lê Thanh Vân đã nói “Có những cán bộ chủ chốt, nhưng phát ngôn kỳ quặc”. Tuy nhiên gần đây, không chỉ có cán bộ chủ chốt mà nhiều Đại biểu Quốc hội cũng phát ngôn hết sức kỳ quặc. Thay vì nêu lên ý kiến, nguyện vọng của cử tri thì những vị ĐBQH này lại phát biểu những ý kiến mang nặng suy nghĩ cá nhân, dễ gây hiểu lầm, sử dụng dẫn chứng không chính xác mang tính quy chụp trên nghị trường. Những cái tên hiện đang làm nóng dư luận như: Lưu Bình Nhưỡng, Dương Trung Quốc và nay là Đại biểu Lê Thanh Vân.

Vừa qua, Đài Á Châu tự do - RFA có đăng tin bài: "Đúng 10 năm giam tù doanh nhân yêu nước Trần Huỳnh Duy Thức". Xét thấy cái được gọi là "Doanh nhân yêu nước" mà họ dung ở đây có vấn đề về "nguồn gốc", "xuất xứ" nên tôi có đôi lời giãi bày như thế này?

"Doanh nhân yêu nước" Trần Huỳnh Duy Thức là ai?

Ủy Hội quốc tế Hoa Kỳ về tôn giáo (USCIRF) vừa qua đã đưa ra những nội dung về vấn đề tự do tín ngưỡng, tôn giáo ở Việt Nam nhưng hoàn toàn phản ánh sai lệch, xuyên tạc với tình hình thực tế. Vấn đề tôn giáo ở Việt Nam được nhìn nhận và đánh giá dựa trên các yếu tố pháp luật, bảo đảm quyền tự do tôn giáo, được xây dựng dựa trên quan điểm cơ bản của học thuyết Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh về tín ngưỡng, tôn giáo.

Đảng và Nhà nước ta luôn có quan điểm, chính sách đúng đắn về vấn đề này và khẳng định: tín ngưỡng tôn giáo là nhu cầu tinh thần của một bộ phận nhân dân (nguồn ảnh: Vietnamplus)

Với giọng điệu của một kẻ vô ơn từ trong xương tuỷ, Nguyễn Quang A đã nói với BBC trong bài ‘Việt Nam không tự do, làm sao chống tham nhũng?’ như sau: ""Bản thân bộ máy này đẻ ra tham nhũng, hay nói là cái lò này là lò đẻ ra tham nhũng thì phải vứt cái lò đẻ ra tham nhũng này đi, chứ không phải là đốt những kẻ tham nhũng, bởi vì không bao giờ đốt hết được cả, hết tên này thì nó sẽ sinh ra tên khác.

Có một trang mạng tự xưng danh là: (Danlambao), nhưng từ trước đến nay chưa khi nào và chưa có bất cứ một bài viết nào nói đến lợi ích, ý chí và nguyện vọng chính đáng của đông đảo người dân mà toàn tung lên những bài viết mang nội dung xấu độc hại dân, hại nước. Trang mạng (Danlambao) là nơi tập hợp và đang tải những bài viết phản nhân văn của những kẻ phản động như Thành Đỗ, Nguyên Thạch, Trung Nguyễn…chuyên tung lên trang mạng danlambao những bài viết có nội dung rất xấu độc, xuyên tạc, vu khống, bôi nhọ Đảng Cộng sản Việt Nam, Nhà nước Việt Nam, chế độ xã hội chủ nghĩa.

Gần đây, trên facebook xuất hiện trang tin điện tử mạo danh Cổng thông tin điện tử tỉnh Cà Mau. Trước đó, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, trên mạng xã hội đã hai lần xuất hiện trang tin giả mạo của Ban Tuyên giáo Trung ương. Theo một chuyên gia phòng, chống tội phạm an ninh mạng, việc giả mạo trang tin của một số cơ quan công quyền càng cho thấy tâm địa của những phần tử cơ hội chính trị, phản động trong nước cấu kết với các thế lực thù địch bên ngoài không bao giờ từ bỏ âm mưu chống phá Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa.

Trang Facebook giả mạo với nội dung thông tin sai sự thật, lèo lái dư luận. Ảnh: laodong.vn

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Thị Thu Hằng nhấn mạnh việc Trung Quốc tổ chức đua thuyền buồm ở quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam là hành động xâm phạm nghiêm trọng chủ quyền của Việt Nam.

Tại họp báo thường kỳ chiều 23-5, trả lời câu hỏi của phóng viên đề nghị cho biết phản ứng của Việt Nam trước thông tin Trung Quốc mới đây tổ chức cuộc đua thuyền buồm cúp Ty Nam lần thứ 7 ở quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Thị Thu Hằng nhấn mạnh: “Việt Nam có đầy đủ cơ sở pháp lý và bằng chứng lịch sử khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa theo quy định của luật pháp quốc tế”.

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Thị Thu Hằng.

Trong tuần qua, một phần dư luận “lề trái” đã đồn đại về vấn đề thay đổi chủ trương, đường lối đặt ra trong Hội nghị Trung ương 10, khóa XII của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam. Họ bình luận về chủ đề này trên 2 khía cạnh, là nhu cầu thay đổi đặt ra cho Hội nghị 10 và Đại hội XIII, cùng những biểu hiện cho thấy Hội nghị đang đặt vấn đề thay đổi.

Ở khía cạnh thứ nhất, Phạm Quý Thọ nói với BBC rằng “sau một thời gian khủng hoảng của nhiệm kỳ trước, kể cả về mặt kinh tế, xã hội, kể cả về mặt nhân sự, ý thức hệ”, có nhiều nhu cầu thay đổi đặt ra với Hội nghị Trung ương 10 trong bối cảnh hướng đến Đại hội XIII. Chúng bao gồm nhu cầu thay đổi pháp luật, thể chế để thích ứng với chiến tranh thương mại Mỹ - Trung và EVFTA; và nhu cầu bỏ chính sách phát triển kinh tế nhờ các doanh nghiệp nhà nước “quả đấm thép”, để thay bằng chính sách “tư nhân hóa”. Ông Thọ nói rằng nếu những thay đổi vừa nêu không xuất hiện trong các văn kiện của Hội nghị, thì “e là vẫn giữ nguyên như thế thôi”.

Từ ngày 8/5, trên mạng xã hội facebook có đăng tải một sự kiện có tên: "CHIẾN DỊCH ỦNG HỘ KHUYẾN NGHỊ UPR - VÌ TIẾN BỘ NHÂN QUYỀN VIỆT NAM" do UPR Việt Nam và Không gian Nhân quyền (HRS) tổ chức. Chiến dịch này không diễn ra offline mà chỉ là chiến dịch online khuyến khích các facebooker thay đổi Avatar yêu cầu chính quyền Việt Nam ủng hộ khuyến nghị UPR trong phiên kiểm điểm diễn ra vào tháng 1 vừa qua. 

Tôi là một Đoàn viên "Đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh". Tôi, là một Việt Cộng - một người Việt Nam, yêu Lý tưởng Cộng sản: Lý tưởng bảo vệ, nâng đỡ, giữ gìn phẩm giá, cuộc sống cho những người nghèo, những người kém ưu thế trong xã hội.

Tôi xin có vài lời gửi đến các người.

Thứ nhất, các người hãy thôi nói về tự do ngôn luận...

Thật là kì quặc khi các người - những kẻ cầm súng bắn gục những nhà báo Việt Nam chân chính ở Mỹ, lại mở mồm rao giảng về tự do ngôn luận. Phải chăng da mặt các người dày hơn da trâu?

Tự do ngôn luận là khái niệm có tính tương đối. Xã hội loài người luôn có nhiều người xấu hơn là người tốt, nếu để tự do ngôn luận tuyệt đối, ai muốn nói gì thì nói, chắc chắn những dư luận xấu sẽ tràn ngập khắp mọi nơi và làm băng hoại đạo đức loài người. Đó là lý do nước nào cũng có những cơ quan kiểm duyệt thông tin.

Thứ hai, các người hãy thôi dạy người Việt Nam về tình yêu nước.

Thật là kì quặc khi các người - những kẻ đã từng khom lưng cúi đầu làm tôi mọi, làm tay sai cho Pháp, cho Mỹ để bức hại đồng bào, phản bội lại khát vọng độc lập, tự do, thống nhất của nhân dân, giờ đây lại rao giảng về tình yêu nước.

Thế thì khác gì Lê Chiêu Thống dạy Quang Trung về lòng trung thành, khác gì Trần Ích Tắc dạy Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn về tinh thần dân tộc?

Các người không có tư cách dạy nhân dân Việt Nam về tình yêu nước. Các người càng không có tư cách dạy Việt Cộng về tình yêu nước.

Hãy tìm Bảy Nhu – người cai ngục ở nhà tù Phú Quốc để biết Việt Cộng yêu nước như thế nào. Có rất nhiều người yêu nước không phải là Việt Cộng: có thể kể đến như Nguyễn An Ninh, Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, sinh viên Nguyễn Thái Bình... Nhưng Việt Cộng là những người gan góc nhất, kiên cường nhất, bất khuất nhất trước sự dã man, tàn bạo của kẻ thù. Lịch sử nhà tù Phú Quốc và Côn Đảo đã chứng minh.

Chỉ có những kẻ mù lương tri, điếc lẽ phải và ung thư dối trá, mới phủ nhận điều đó.

Thứ ba, các người hãy thôi dạy người Việt Nam về cách chiến đấu bảo vệ chủ quyền ở Biển Đông.

Thật là nực cười khi những kẻ tụt quần đu càng, bán Hoàng Sa cho Tàu lại lên tiếng hướng dẫn những người đã từng đánh bại thực dân Pháp, quét sạch phát-xít Nhật và tống cổ đế quốc Mỹ về nước, đập tan tập đoàn bành trướng Bắc Kinh ở biên giới phía Bắc, thần tốc tiêu diệt bè lũ Polpot (tay sai của Mỹ - Trung), rằng phải làm thế nào để bảo vệ chủ quyền lãnh hải.

Xin lỗi, kinh nghiệm đu càng hay nghệ thuật đu càng sao cho đu không rớt, càng không gãy, khi đu tè không ướt quần, các người cứ dạy lại cho con cháu các người học tập và làm theo. Còn chúng tôi thì không cần đâu nhé.

Thứ tư, các người hãy thôi nói về nhân quyền.

Những người đã từng đập vỡ cổ chai thuỷ tinh, đâm xoáy cổ chai thuỷ tinh vào cửa mình của thiếu nữ Nguyễn Thị Mai, sẽ là người mang đến nhân quyền cho phụ nữ Việt Nam? (Mời đọc Bài ca hi vọng, NXB Tổng hợp Tp.HCM).

Những người đã từng cưa sống 6 lần đôi chân của thanh niên Nguyễn Văn Thương, sẽ là người mang đến nhân quyền cho thanh niên Việt Nam? (Mời đọc Người bị CIA cưa chân 6 lần, NXB Tổng hợp Tp.HCM).

Việt Tân à.

Tôi khuyên các bạn nên dừng lại những trò lố bịch, kệch cỡm và vô sỉ.

Chúng tôi - những người Việt Nam yêu nước, những người Việt Cộng yêu nước tự biết phải làm gì để thay đổi những cái chưa tốt, phát huy những cái tốt ở quê hương chúng tôi. Chúng tôi không có cái khoái cảm đặc biệt khi làm tay sai cho ngoại bang như các bạn, nên các bạn đừng phiền công cuộc xây dựng, đổi mới của đất nước chúng tôi nữa nhé.

Nếu các bạn dừng lại, sám hối với Tổ Quốc, với nhân dân, chúng tôi vẫn xem các bạn là đồng bào. Nếu các bạn tiếp tục ngoan cố, thì chúng tôi đành xem các bạn là giặc vậy.

Thân chào,
Châu Đốc, ngày 30 tháng 4 năm 2015
Nhân dịp kỷ niệm 40 năm ngày các bạn tụt quần đu càng

Phan Hưng Duy

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.